Phù, may mà, suýt chút nữa thì cô đã tự lừa dối bản thân mình. Tâm trạng của Sở Dung từ u ám chuyển sang vui vẻ: "Niên Niên, thực ra liệu ba con có thích mẹ hay không cũng không quan trọng lắm, dù sao thì mẹ cũng không phải đến vì anh ấy." Nhưng con không nhớ. Phó Niên nhíu mày suy tư, cuối cùng trả lời câu hỏi của Sở Dung: 'Con không nhớ chuyện ba và người kia mới kết hôn." "Không nhớ rõ à?” Sở Dung không chắc liệu cậu bé có đang giận dỗi hay không: "Họ mới kết hôn chưa lâu phải không?" Chính xác là chỉ mới hơn một năm.

Phó Niên cúi đầu, nhăn mặt, cậu thật sự không nhớ rõ. Bản thân cậu cũng thấy lạ vì sao ký ức về thời gian ba cậu ở nước ngoài lại trống rỗng, cậu cũng biết rằng chỉ mới cách đây bốn tháng, với trí nhớ của cậu thì dù thế nào cũng không thể quên được.

Hơn nữa không chỉ là quên một chút, đối với khoảng thời gian đó, trong đầu Phó Niên hoàn toàn trống rỗng. Cậu từng nghe thím Vân kể lại, nói: Trước kia rõ ràng là bà chủ rất hiền lành, sao bây giờ tính cách lại trở nên hung dữ như vậy?”, cô không còn hiền lành ư? Phó Niên vô thức cho rằng Sở Dung trước kia có thể ôn hòa và bao dung nhưng khi hỏi tại sao cô lại dịu dàng như thế thì cậu lại hoàn toàn không nhớ ra được.

Càng suy nghĩ về điều này, cậu càng thấy bối rối.

Phó Niên đứng đờ ra, như thể hồn đã lìa khỏi xác. Sở Dung lo lắng, nhẹ nhàng chọc vào vai cậu: Niên Niên, con sao vậy? Con không nhớ gì cả sao?" "Tại sao?” Phó Niên thì thào: Tại sao con lại không nhớ gì?” Nghe vậy, Sở Dung bỗng cảm thấy có lỗi, có lẽ cô đã chạm vào phần ký ức không mấy tốt đẹp của Phó Niên, thứ mà nguyên chủ để lại không phải là điều đẹp đế nên việc cậu không muốn nhớ lại là điêu dễ hiểu.

Cô không muốn Phó Niên tiếp tục suy nghĩ vê chuyện đó nhưng cậu lại trông rất mơ màng, cắn môi, quyết tâm khôi phục những khoảng trống trong trí nhớ, cậu nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại.

Sở Dung bèn nói to: "Niên Niên, đừng suy nghĩ vê nó nữa."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Phó Niên cương quyết lắc đầu, cậu là một đứa trẻ cứng đầu và bướng bỉnh. Cậu rất tự tin vào trí nhớ của mình, nếu cậu quên mất một phân ký ức lớn như vậy, đặc biệt là những chuyện mới xảy ra gân đây, thì chắc chắn không phải do trí nhớ của cậu có vấn đề: "Sao con không thể nhớ nhỉ? Liệu có ai đã lén lấy mất ký ức của con không?" Phó Niên thì thâm một mình.

Cậu từng đọc một cuốn sách khoa học viễn tưởng, câu chuyện đơn giản và ngắn, kể về một chú ếch con chuyên ăn cắp ký ức của người khác, nuốt chúng vào bụng và đem bán cho một nhà sưu tập ký ức vào ban đêm để đổi lấy côn trùng ăn.

Liệu chú ếch nhỏ có đã nuốt ký ức của cậu vào bụng nó không?

Phó Niên lo lắng đến mức nước mắt gân trào ra, cậu kể lại suy nghĩ của mình cho Sở Dung.

Nghe xong, Sở Dung cũng trở nên nghiêm túc. Dù cô không thực sự tin có một con ếch nhỏ ăn cắp và tiêu hóa ký ức của con người nhưng việc Phó Niên không thể vô cớ quên một phần ký ức lớn như thế, trong một thế giới không hoàn toàn là thực, mọi bí ẩn đều có thể xảy ra.

Vì vậy, nếu Phó Niên nói rằng trí nhớ của cậu bị xóa một cách cố ý, Sở Dung sẽ tin.

Niên Niên, mẹ tin vào suy nghĩ của con." Sở Dung nhẹ nhàng an ủi Phó Niên đang lo lắng: "Trên đời này có nhiêu điều khoa học chưa thể giải thích

, con yên tâm, chúng ta sẽ tìm ra cách.

Phó Niên buôn bã, cậu kéo hai má mình: "Con không muốn nghĩ vê nó nữa." Sở Dung cười: "Có thể ngày mai con sẽ nhớ lại, đừng lo. "Chúng ta vẫn chưa tìm ra giải pháp." Phó Niên tiếp tục: "Mẹ lo lắng ba sẽ không thích mẹ nữa phải không?”

Sở Dung đáp: "Việc ba có thích mẹ hay không không quá quan trọng, Niên Niên ạ. Điều quan trọng là liệu Phó Như Hối có trừng phạt: mẹ hay không.

1.14647 sec| 2394.953 kb